Than thân rằng thuở đang thì không chơi
Bảy mươi chống gậy ra ngồi
Xuân ơi xuân có tái hồi được chăng
Càng già càng nhẹ phao câu
Càng lên xuống tiện, càng mau nhịp nhàng
Cau khô mà bỏ hộp đồng
Tuổi em chẳng đáng làm chồng chị đâu
Em có chồng còn nhỏ như ngọn cỏ còn non
Loan phòng kia chưa nhập, dạ còn như xưa
- Đường đi không lở cũng mòn
Lẽ đâu có lẽ hoa còn duyên tươi
Em nói ra sợ chúng bạn cười
Cá đôi ba buổi chợ, còn khoe tươi nỗi gì?
Hoa thơm mất nhụy đi rồi
Dù rằng trang điểm cũng người vô duyên
Đàn ông đều thích ăn quà
Ăn quà lại về nhà ăn cơm
Nhai cơm như thể nhai rơm
Cho nên cứ phải vừa cơm vừa quà
Ai ơi chớ phụ đàn bà
Đàn bà còn ấm hơn nhà năm gian!
Thương thì chưa chắc đã thương
Con gái ra đường anh chọc anh chơi
Chơi chi những kẻ có chồng
Tát nước ruộng cạn tốn công cày bừa
Lênh đênh bè gỗ, bè dừa
Quần nâu áo vải đâu vừa thì chơi
Em cậy em là gái có chồng
Đây chúng anh chưa vợ, nhưng cũng chẳng nằm không tối nào
Có chồng đêm có đêm đừng
Không chồng em chẳng nằm dưng đêm nào
Hỏi đây có các cô dì
Làm thân con gái có một thì mà thôi
Chia hai, quá nửa phần đời
Bấm gan chịu mãi với đời được sao?
Tối tăm gắp phải khúc xương
Đã gắp thì nuốt, biết nhường cho ai
nghe anh trong ấm ngoài êm
Không nghe, anh đánh thì mềm như dưa
Sư kia còn trẻ hay già
Cho ta tu với, kiếm và chút con
Nực cười cho cá cắn câu
Tham mồi phải chịu, oan đâu bạn tề
Làm trai phải có gan lì
Nấp trong xó bếp làm gì nên thân